Theo Điều 39 Luật lưu trữ 2024, người đứng đầu cơ quan, tổ chức; người đứng đầu lưu trữ lịch sử; cá nhân, gia đình, dòng họ, cộng đồng đều có thể lập hồ sơ đề nghị công nhận tài liệu lưu trữ có giá trị đặc biệt đối với những tài liệu thuộc quyền sở hữu hoặc thẩm quyền quản lý của mình. Quy định này mở rộng phạm vi tham gia, khuyến khích sự đóng góp của xã hội trong công tác bảo tồn tài liệu quý hiếm.
Theo quy định tại Điều 39 Luật lưu trữ 2024, hồ sơ đề nghị công nhận tài liệu lưu trữ có giá trị đặc biệt phải được chuẩn bị đầy đủ, chặt chẽ, bao gồm các tài liệu sau:
Văn bản đề nghị công nhận: Nêu rõ yêu cầu, đối tượng đề nghị công nhận, gửi đến cơ quan có thẩm quyền.
Bản thuyết minh tài liệu lưu trữ: Trình bày chi tiết về đặc điểm, nội dung, giá trị của tài liệu; chỉ ra lý do, căn cứ chứng minh tài liệu đáp ứng tiêu chí “giá trị đặc biệt” theo Luật.
Bản sao hoặc ảnh chụp tài liệu lưu trữ: Phải thể hiện được các thông tin cơ bản, làm cơ sở đối chiếu, thẩm định.
Tư liệu, tài liệu khác chứng minh giá trị đặc biệt (nếu có): Ví dụ như ý kiến đánh giá chuyên môn, tài liệu khoa học, văn bản xác nhận của cơ quan chuyên ngành…
📌 Luật cũng đặt ra nguyên tắc quan trọng:
Không xem xét hồ sơ trong trường hợp tài liệu đang có tranh chấp về quyền sở hữu hoặc quyền quản lý.
Các tranh chấp này cần được giải quyết dứt điểm bằng quyết định có hiệu lực pháp luật trước khi cơ quan có thẩm quyền tiến hành thủ tục công nhận.
Quy định này nhằm bảo đảm tính minh bạch, tránh phát sinh khiếu kiện phức tạp, đồng thời bảo vệ quyền lợi hợp pháp của các bên liên quan trước khi thực hiện thủ tục công nhận.
Sau khi hoàn thành việc lập hồ sơ, người lập hồ sơ căn cứ vào tính chất của tài liệu lưu trữ và nộp cho người có thẩm quyền công nhận tài liệu lưu trữ có giá trị đặc biệt theo quy định tại khoản 4 Điều 39 Luật lưu trữ 2024, cụ thể:
Tài liệu đang lưu giữ tại lưu trữ lịch sử;
Tài liệu của các bộ, ngành, cơ quan trung ương;
Tài liệu của doanh nghiệp nhà nước;
Tài liệu của đơn vị sự nghiệp công lập ở trung ương do Chính phủ hoặc Thủ tướng Chính phủ quyết định thành lập.
Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp tỉnh có thẩm quyền công nhận đối với:
Tài liệu lưu trữ tư (của cá nhân, gia đình, dòng họ, cộng đồng);
Tài liệu của cơ quan, tổ chức thuộc địa bàn quản lý, trừ các trường hợp thuộc thẩm quyền Bộ Nội vụ.
📌 Ý nghĩa của quy định này:
Sự phân định thẩm quyền nêu trên vừa bảo đảm tính thống nhất, tập trung trong quản lý ở cấp trung ương, vừa tạo điều kiện để địa phương chủ động, linh hoạt trong việc bảo vệ và công nhận những tài liệu có giá trị đặc biệt tại chỗ. Đây là bước tiến quan trọng nhằm nâng cao hiệu quả quản lý nhà nước về lưu trữ, đồng thời phát huy vai trò của cả hệ thống chính trị từ trung ương đến địa phương.
Theo Điều 39 Luật Lưu trữ 2024, người có thẩm quyền công nhận đồng thời có quyền hủy bỏ quyết định công nhận trong các trường hợp cụ thể nhằm bảo đảm tính nghiêm minh và chính xác của công tác lưu trữ:
Phát hiện hồ sơ đề nghị không khách quan, trung thực: Việc công nhận được tiến hành trên cơ sở hồ sơ giả mạo, sai sự thật hoặc thiếu tính khách quan sẽ bị hủy bỏ để tránh gây ảnh hưởng đến uy tín của cơ quan quản lý cũng như giá trị pháp lý của tài liệu.
Tài liệu không còn đáp ứng tiêu chí “tài liệu lưu trữ có giá trị đặc biệt”: Nếu qua rà soát, đánh giá, tài liệu đã mất đi hoặc không còn bảo đảm các tiêu chí tại khoản 1 Điều 38 Luật Lưu trữ 2024 (ví dụ: không còn giá trị độc bản, mất tính xác thực, không còn ý nghĩa đặc biệt về lịch sử, văn hóa, khoa học…), quyết định công nhận sẽ bị hủy bỏ.
Bên cạnh đó, Luật cũng quy định: Bộ trưởng Bộ Nội vụ có trách nhiệm ban hành các văn bản hướng dẫn chi tiết về trình tự, thủ tục công nhận và hủy bỏ công nhận. Điều này nhằm bảo đảm sự thống nhất, đồng bộ trong tổ chức thực hiện trên phạm vi toàn quốc.
Luật Lưu trữ 2024 chính thức có hiệu lực từ ngày 01/7/2025. Kể từ thời điểm này, Luật Lưu trữ 2011 hết hiệu lực thi hành. Tuy nhiên, để bảo đảm tính liên tục trong quản lý và xử lý các hồ sơ, tài liệu đang thực hiện, Luật 2024 có quy định một số trường hợp chuyển tiếp tại Điều 65. Đây là cơ sở pháp lý quan trọng nhằm tránh gián đoạn, bảo đảm quyền và nghĩa vụ của cơ quan, tổ chức, cá nhân liên quan trong giai đoạn chuyển giao.
Khi thực hiện thủ tục đề nghị công nhận tài liệu lưu trữ có giá trị đặc biệt, tổ chức, cá nhân cần quan tâm đến một số điểm cốt lõi sau:
Tài liệu chỉ được xem xét công nhận là có giá trị đặc biệt khi đồng thời đáp ứng:
Ít nhất một tiêu chí về nội dung, và
Ít nhất một tiêu chí về hình thức hoặc xuất xứ.
Đây là điều kiện pháp lý mang tính bắt buộc, đảm bảo sự chặt chẽ, khoa học trong việc lựa chọn và công nhận.
Hồ sơ đề nghị cần được chuẩn bị đầy đủ, khách quan và thuyết phục. Trong đó:
Bản thuyết minh phải mô tả rõ ràng, cụ thể các yếu tố về nội dung, hình thức, bối cảnh ra đời của tài liệu;
Làm nổi bật giá trị lịch sử, pháp lý, khoa học, xã hội của tài liệu;
Tránh trình bày chung chung, thiếu căn cứ hoặc không chứng minh được tính đặc biệt.
Những tài liệu đang có tranh chấp quyền sở hữu, quyền quản lý hoặc đang bị xác lập quyền tài sản trong tố tụng sẽ không được xem xét công nhận.
Chỉ khi có quyết định pháp lý cuối cùng, có hiệu lực thì mới có thể tiếp tục thủ tục đề nghị công nhận.
Quy định này nhằm bảo đảm tính công bằng, minh bạch và tuân thủ pháp luật, đồng thời tránh phát sinh khiếu kiện sau này.
Quy định mới về trình tự, thủ tục công nhận tài liệu lưu trữ có giá trị đặc biệt đã cụ thể hóa trách nhiệm của cơ quan quản lý nhà nước, cơ quan, tổ chức và cả cá nhân, gia đình, cộng đồng trong việc bảo tồn những tài liệu có ý nghĩa đặc biệt về lịch sử, chính trị, văn hóa, khoa học và pháp lý.
Việc này góp phần:
Bảo đảm tính an toàn, xác thực và giá trị lâu dài của tài liệu lưu trữ;
Tạo cơ sở pháp lý cho việc khai thác, phát huy giá trị tài liệu phục vụ nghiên cứu khoa học, giáo dục, quản lý nhà nước và phát triển xã hội;
Nâng cao ý thức trách nhiệm của toàn xã hội trong việc gìn giữ di sản tư liệu quốc gia.
Sự ra đời của Luật lưu trữ 2024 không chỉ là bước tiến quan trọng trong hoàn thiện hệ thống pháp luật về lưu trữ mà còn khẳng định vai trò của tài liệu lưu trữ như một bộ phận không thể tách rời của di sản văn hóa dân tộc, đóng góp thiết thực vào sự phát triển bền vững của đất nước.